Trên bục phát thanh, Hana vẫn cứ đọc tiếp, nhưng ánh mắt của cô càng ngày càng trở nên xa xăm, như một đoá hoa uyển chuyển giữa sự tự do và mê hoặc. Đến khi câu chuyện cổ điển cuối cùng kết thúc, không chỉ mọi người trong phòng, mà cả bản thân Hana cũng không thể nhận ra bản thân mình nữa.
Một cơn gió lạnh cuốn qua từ cửa sổ mở, đánh thức Hana khỏi sự mê man mơ hồ. Cô nhìn quanh phòng, nhưng không ai chịu nhìn cô trực diện. Một cảm giác lạ lẫm tranh đấu trong lòng Hana, khiến cho mọi chuyện dường như đã thay đổi.
"Và bây giờ, chúng ta sẽ có một bản tin đặc biệt," Hana nói, giọng điệu lạ lẫm, khiến cho không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. "Bí mật sẽ được tiết lộ, và mọi thứ sẽ không còn như trước."
Có ai đó trong phòng cười, nhưng cười không phải vì niềm vui. Đó là tiếng cười của sự run rẩy, khi mà mọi người đều nhận ra rằng Hana không còn là chính cô nữa. Sự biến đổi của cô gái trẻ khiến cho mọi người phải đối mặt với một mạng lưới tội lỗi và bí mật khủng khiếp, và câu chuyện về đoá hoa nở tựa Tu La bắt đầu được khám phá từ một góc nhìn hoàn toàn mới.