Trên mái nhà đều đọng lại những giọt mưa cuồng nhiệt, như những hạt lửa rơi từ trời. Yoon ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt chán chường, mắt sáng nhìn như ngọn đèn cạn dần. Anh ta nhớ mãi khoảnh khắc chỉ trích và từ chối từ Yong-ha, như một câu chuyện không kết thúc.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, làn sóng run rẩ hướng về Yoon. Một tin nhắn hiện lên, từ số lạ: "Gặp anh ở công viên, 12 giờ đêm. Đừng để đôi ta đi lạc trong giờ đêm."
Yoon cảm thấy giận dữ, hắn đã quá nhiều cho Yong-ha, mà sao anh ta vẫn táng hắn thẳng mặt? Dẫu sao, Yoon cũng góp mặt ở công viên - nơi yêu quý của đôi trẻ. Bóng đêm êm đềm, ánh đèn mờ ảo, và hai con người - một lạnh lùng, một cháy bỏng - đứng trước nhau.
Yong-ha khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như biển cả đánh thức lòng Yoon. Anh chàng kể về quãng thời gian đầy sóng gió, về nỗi đau khổ vô tận từng vấp phải. Yoon đột ngột hiểu ra, ẩn sau lớp vỏ lạnh lùng kia, Yong-ha vẫn là một người cần quan tâm, yêu thương.
Từ đêm ấy, Yoon không còn bịt kín trái tim, mà cùng Yong-ha chia sẻ mọi cảm xúc, từ u sầu đến hạnh phúc rực rỡ. Hai người họ cùng tìm thấy định mệnh thật sự, định mệnh của họ không phải là trở thành máy móc cố tình, mà là tìm thấy nhau, trở thành bến đỗ cuối cùng trong cuộc đời đầy sóng gió ấy.