Ánh sáng từ bên ngoài thang máy mất dần, chỉ còn lại một mắt kính lục bảo duy thấy cô đang chống lại bản thân. Một khoảnh khắc đầy căng thẳng nhưng cũng đầy kích thích. Sang-hee nhăn nhó, không cam lòng bại trận dưới áp lực của kẻ đối diện. Trái tim cô đập mạnh, như một cơn gió dữ trong bão táp.
"Anh muốn chơi trò gì với tôi?" Sang-hee tỏ ra lạnh lùng, nhưng ánh mắt cô vẫn toát lên sự quyết định không khuất phục.
Kẻ đối diện cười khổng lồ, bộ mặt đầy hiểm ác lộ ra. "Chúng ta đều biết ai là người thật sự kiểm soát trò chơi này, không phải sao?"
Cuộc chạy đua giữa ánh sáng và bóng tối bắt đầu, nhưng tâm trí Sang-hee lúc này chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất: chiến thắng. Cô không cần phải là người mạnh mẽ nhất, chỉ cần là người kiên định nhất.
Khi nguy cơ hoàn toàn bao trùm, Sang-hee đột nhiên quỳ gối xuống sàn thang máy, một cử động không ai ngờ tới. "Hãy đưa tay ra," cô nói với kẻ đối diện, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyết tâm.
Kẻ đối diện thất kìa, nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra. Một tác động nhỏ từ Sang-hee đã đủ để thay đổi mọi thứ. Bóng tối tan biến, ánh sáng trở lại, và cả hai cùng nhau đi ra khỏi thang máy với một kỷ niệm không thể nào quên.
Cuộc chơi trong thang máy kết thúc, nhưng trò chơi của tình yêu và lòng gan không bao giờ dừng lại.