Trong một buổi tối ẩm ương, Connor nhận ra rằng ánh sáng đèn đường chiếu lên gương mặt của kẻ thủ phạm trước mắt không phải là điều duy nhất làm anh ta run sợ. "Kẻ trừng phạt" - cậu tự gọi mình, điều khiển sức mạnh tối thượng trong bản nguyên bị nguyền rủa của mình để thực thi công lí đen tối. Ánh mắt châm biếm của Connor nhấp nhô trước khi cậu nhẹ nhàng thì thấy khóa luôn cổ tay người đàn ông. "Những tội ác của anh, dường như đã định sẵn phải nhận trừng phạt từ tôi," Connor nói, giọng nói lạnh lùng đọng lại trong đêm. Người đàn ông cảm thấy kinh hoàng, hối hận trong cơn ác mộng sống mãi trong tâm trí anh. Càng co cú, cậu ta càng bị kéo về phía Luyện ngục với tiếng rên rỉ la lên xen lẫn tiếng lạp cạp. Nhưng Connor không biết rằng, mỗi lần anh ra tay, một phần linh hồn của mình cũng đang dần bị nuốt chửng bởi bóng tối mà anh ta tự tạo ra.