Trên quầy bar bừng sáng ánh đèn mờ, Natsuhiko nhìn chằm chằm vào đống bài nợ chồng chất trước mắt. Hơi thở trở nên rối bời, anh quay bước ra ngoài chuẩn bị đối diện với sự thật khắc nghiệt. Đúng lúc đó, một cánh cửa mở ra, tiếng giày cao gót vọt vã đi vào quán. Natsuhiko quay người, ánh mắt chợt chết lặng trước hình bóng quen thuộc nhưng xa lạ.
"Haru?!"
Con người trước mắt, cô gái mặc váy hở hang và trang điểm nặng nề, không gì khác chính là em trai anh. Từng hình ảnh dở khóc dở cười trong quá khứ hiện lên, Natsuhiko nhận ra đây không phải là con đường mà anh muốn em mình bước vào. Ôm lấy gói bài nợ, anh nói lên một cách đầy cảm xúc:
"Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, Haru. Đừng mất niềm tin vào bản thân. Hãy quay về con đường mà cha mẹ chúng ta mong muốn..."
Những lời của Natsuhiko vang vọng trong quán, như một lời thề nguyện cho sự cố gắng mới mẻ, cho quán cafe ấy, cho tình huynh đệ không bao giờ phai mờ.