Trong tay Bảo Bảo, một chiếc dao nhọn sắc lẹm lung lay đe dọa, ánh mắt lạnh lùng như băng của cô lóe lên tia lửa đỏ rực. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy uy nghi, đích thị không phải là một tài xế mai phục bình thường. Bước chân không gây ra bất kỳ âm thanh nào, cô điềm tĩnh vượt qua lưới an ninh khắc nghiệt của dinh thự Hắc Dạ đế quốc.
Từng bước di chuyển, Bảo Bảo dần chìm vào bóng tối, bí mật làn da nâu sẫm của cô như hòa quện với màu đêm. Đột nhiên, một hơi thở lạ vang lên phía sau, cứ như là bóng đêm cũng không thể che lấp sự hiện diện của cô.
"Chị có phải là Mae... không, tôi là Mai, tài xế mai phục mới được phân công tới đây," giọng nói của Bảo Bảo lạnh lùng đến khó chịu, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một sự tò mò vô tận.
Với bộ dạng mặt mày tỏ ra chút ngây thơ, một gã đàn ông lịch lãm, đeo kính mắt sáng bóng, bước ra từ bóng tối. Ánh đèn chiếu lên áo đen nhăn nheo của hắn, phản chiếu những bóng dáng huyền bí.
"Mai à, chúng ta cần phải làm việc nhanh chóng," gã đàn ông gật đầu, giọng nói âm u nhưng cũng không thiếu sự quyết đoán.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, trong đôi mắt nâu của cô, một tia bi thương lẫn lo lắng dần dần hiện rõ. Liệu cô có thể che giấu bí mật của mình mãi mãi hay không, khi những góc khuất dần được vạch ra, khi những góc khuất của quá khứ đang lơ lửng về phía cô như một bóng xám kinh hoàng.