Trên hàng ghế cuối của lớp học, Từ Trạch vẫn nằm ngủ say. Lâm Thiên Vũ, trưởng ban Kỷ Luật, không thể nhịn được trách móc: "Đi học không ngủ gật làm gì? Bỏ mặc bài giảng à?" Vẻ mặt của Thiên Vũ lúc này đầy nghiêm túc, nhưng bất ngờ, Từ Trạch đã mở mắt và gật gù đáp, "Xin lỗi, tôi đã thức khuya để hoàn thành bài tập."
Sự chân thành trong giọng nói của Từ Trạch khiến Thiên Vũ giật mình. Anh không thể tin vào việc mình vừa trừ điểm cho một học sinh vốn năng động và nỗ lực như vậy. Dần dần, giọng bắt đầu mất kiểm soát, và mọi lý do cứ tưởng chừng đơn giản ấy lại trở nên rối rắm.
Trong khi Thiên Vũ mải mê suy luận, Từ Trạch đã thẳng thừng đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm bộc lộ sự quyết tâm. "Tại sao anh lại trừ điểm cho tôi?" Hỏi Từ Trạch, giọng nói đầy nghi ngờ. Môi Thiên Vũ khẽ run, anh nhận ra rằng có một bí mật nào đó, một câu chuyện ẩn sau vẻ ngoài bình thường của Từ Trạch. Và từ lúc ấy, cuộc hành trình với những bí ẩn không lời giải đã bắt đầu...