Trăng hồng nghiêng nghiêng trên bầu trời, phản chiếu ánh sáng êm đềm vào căn phòng hoang tàn nơi Isabella đang đối mặt với quỷ dữ của quá khứ. Những bóng tối dày đặc vây quanh cô, như muốn nuốt chửng đi tất cả hy vọng, niềm tin.
Nhấp nhô, Isabella nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của kẻ thù cận kề. Ánh lửa trong mắt cô khẽ bùng lên, phản chiếu sự quyết tâm và nghị lực từ bên trong linh hồn mênh mông của cô.
"Không," cô thốt lên, giọng điệp khúc truyền cảm sắc mạnh. "Không ai có quyền cướp đi niềm tin của ta, không ai!"
Bàn tay từ từ vươn ra, ôm lấy vóc dáng gầy guộc của Isabella, như muốn kéo cô vào vùng tối. Nhưng cô không chùn bước, không lùi bước. Bước đi của cô càng thêm kiên định, những nhịp tim đập mạnh mẽ, âm thanh của sự tự do.
"Làm sao có thể?!" kẻ địch kinh hãi hét lên, giọng cay đắng không thể tin vào điều mình thấy. "Ngươi không thể thoát khỏi quá khứ!"
Isabella cười, một nụ cười tự tin và quyết liệt. "Ta không còn là công chúa yếu đuối, mà là nữ chiến binh kiêu hãnh, kiên cường! Và ta sẽ không ngừng chiến đấu, cho dù phải đối mặt với bất cứ quỷ dữ nào!"
Lời thề nguyện vẫn vang lên trong không gian, như một lời hồi đáp quyết liệt của một tâm hồn đã trải qua bao thử thách và đánh giặc. Isabella đã đứng dậy từ đống tro tàn, sẵn sàng thách thức vận mệnh và tìm lại chính mình, trong một hành trình đầy cam go và hy vọng.