Trên chiếc ghế văn phòng, Hiroki Dan nhìn vào đôi mắt u ám của kẻ sát nhân đứng trước mặt mình. Kẻ đó, vốn là hiện thân của công lý trong tâm trí tối tăm của Hiroki, bắt đầu hạ thấp thanh gươm vào cổ nạn nhân như một nốt nhạc cuối cùng của bản giao hưởng đẫm máu mà hắn vẫn đang sáng tác.
"Anh coi mình là ai?" Kẻ sát nhân lên tiếng, giọng cười lạnh lùng vang vọng trong văn phòng trống trải. "Công lý... hay sự phản bội?"
Hiroki vật vã, những bóng dáng của những người đã mất vì bàn tay của hắn hiện lên, làm tim anh đau nhói. "Tôi chỉ là người theo đuổi công lý, theo đuổi để bảo vệ."
"Đằng sau mỗi sự bảo vệ, cũng có chính con người như tôi, không phải sao?" Kẻ sát nhân cười khẩy, lời nói thấm vào tận linh hồn của Hiroki. "Bạn đang bảo vệ điều gì? Quyền lực? Hay chỉ là sự tiếp tục cho trò chơi tàn ác này?"
Những câu hỏi đó như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm trí của Hiroki, khiến anh chìm đắm trong biển ngập của nỗi sợ và nghi ngờ. Có lẽ, đằng sau vẻ bề ngoài hoàn hảo của mình, Hiroki cũng mang trong mình một bóng tối khác biệt.