Ánh đèn đường lung linh phản chiếu lên dòng nước mưa, tạo ra hiệu ứng lấp lánh lạ mắt. Yu Seong đứng đó, trái tim anh như muốn nổ tung trong ngực khi bóng dáng quen thuộc của Gun Ha bỗng xuất hiện từ bóng tối. Anh gọi theo cái tên đã từng rơi vào quên lãng. "Gun Ha?"
Gun Ha đứng trước mặt anh, ánh mắt mê hoặc và bí ẩn. "Tôi đã rời đi không phải vì tôi không yêu anh, mà vì tôi không thể kiểm soát tình cảm dành cho anh," cô thú nhận, giọng nói ân cần như lời thì thầm của gió mùa đông.
Yu Seong không thể tin vào những gì đang nghe, nhìn mắt Gun Ha, anh cảm nhận được những xúc cảm chết chóc từng đập mạnh trong lòng cô. "Tại sao em chọn cách che giấu mà không chọn ở bên cạnh tôi, Gun Ha?"
"Có những tình cảm quá lớn khiến cho chúng ta không thể nào thật sự hiểu hết," Gun Ha thốt lên, vẻ mặt như một viên ngọc lạnh lùng giữa dòng nước lã.
Hai tâm hồn bắt đầu hòa quện vào nhau, như những dải màu sắc khác biệt tạo nên một bức tranh đầy sắc màu cũng như sự bi kịch. Dưới ánh mưa rơi nhè nhẹ, họ nhận ra rằng, tình yêu không phải luôn là sự lựa chọn dễ dàng, mà đôi khi, nó cũng là sự hy sinh và thử thách. Và giữa những giọt nước mắt, họ hiểu rõ hơn về nhau, hiểu rõ hơn về tình yêu của mình - những dải màu không chỉ đơn thuần là đen và trắng, mà còn là mỗi sắc màu của cuộc sống, hòa quện và tạo nên một bức tranh hoàn thiện.