Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn vàng pha trộn cùng bóng đêm tạo nên bức tranh huyền bí. Kouhei và Yuzuka bước đi cùng nhau, nhưng không chỉ là hai người đi ngẫu nhiên trong đêm, mà là hai linh hồn hướng về nhau sau bao năm xa cách.
Kouhei nhìn Yuzuka, ánh mắt như tràn ngập những ký ức đẹp và đau thương. Anh nhớ về những nụ cười, những vật dụng nhỏ bé mà Yuzuka từng tặng, nhưng cũng không quên nổi giận, sự tổn thương đã từng làm lạc nhau. Nhưng hôm nay, khi đứng trước cửa phòng vé cũ, Kouhei không ngần ngại bước tiếp, không ngần ngại thốt lên: "Xin lỗi, và cảm ơn em".
Yuzuka gật đầu, ánh mắt cũng ngập tràn xúc cảm. Cô hồi tưởng về những lúc Kouhei che chở, những lời hứa hẹn và những lần cãi vã không đáng có. Thế nhưng, khi nghe giai điệu quen thuộc tràn ngập không gian, Yuzuka không thể kìm nén nổi lòng. Bước đến bên Kouhei, cô đặt tay lên tay anh, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian".
Và đứng giữa dòng người, giữa tiếng cười, giữa những ánh mắt ngưỡng mộ và nghi ngờ, Kouhei và Yuzuka lại đứng bên nhau, như hai phần của một trái tim và nhìn ra phía trước. Họ không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng hôm nay, trong ánh đèn vàng của cuộc sống, họ tìm thấy nhau một lần nữa.