Trong một ngày đẹp trời, trên mái trường xanh tươi, Lea vẫn không ngừng nhắm mắt vào Ethan, chàng hot boy lạnh lùng và lạnh lùng. Cô bé ngốc nghếch thoáng hy vọng rằng mình sẽ không phải xấu hổ khi tỏ tình với anh. Nhưng số phận dường như không mỉm cười với cô khi Ethan, với vẻ mặt mỉa mai, phủ phàng hỏi: "Em tự nhận là bạn gái của anh à?"
Lea bỗng trở thành hoa hồng lao xao trong gió, sự ngạc nhiên xen lẫn sẵn lòng tin tưởng đánh bóng trong ánh mắt hạnh phúc. Nhưng lúc đó, âm thanh của tiếng cười anh đã làm tan chảy mọi ước mơ của cô. Chẳng lẽ mình đã phớt lờ tình cảm của mình? Lea cảm thấy mình như một nghệ sĩ xiếc khi đang nhắm mắt cao ngạo trên sợi dây tơ lụa mong manh!
Nhưng chẳng một ai nghĩ rằng, Ethan lại nhìn sâu vào mắt Lea và nở một nụ cười dịu dàng: "Dù em có tự nhận bản thân là gì, nhưng trong lòng tôi, em là một người rất đáng yêu và dễ thương. Anh muốn mình có thể trở thành người bạn đáng tin cậy trong cuộc sống của em."
Lea đã kinh hãi, cất tiếng khóc và cười trong lòng đan xen, cô bé hiểu rằng, có những thứ không thể nắm bắt, nhưng từ cuộc chiến tình cảm ngớ ngẩn, một tình bạn đặc biệt đang khởi nguồn...