Trước mắt là tầm nhìn xa xưa vô tận của thành phố, từ trên lầu đài chiếm vị trí cao, Ryan đứng nhìn xuống nhìn ngó không người máy móc hao huyền. Ánh nắng chiều lọt qua những đám mây trắng xóa, nhưng tâm trí anh lại đầy những bóng tối mập mờ được đẩy thẳng vào trái tim.
Những lời nói cuối cùng của "kẻ ác" mà anh vừa đánh bại vẫn vương vấn trong đầu anh: "Chúng ta không khác gì nhau, Ryan. Chỉ là cách ta lựa chọn hành động khác nhau." Câu nói ấy làm điều gì đó trong tâm hồn Ryan rung động. Anh cảm thấy mình đang trên bờ vực của sự lựa chọn quan trọng: tiếp tục bước đi trên con đường mà anh cho là đúng, hay từ bỏ tất cả để trở thành "phản diện"?
Một rối loạn tâm lý không thể diễn tả bằng lời từ từ bao trùm anh. Đúng hay sai, chính nghĩa hay phản diện, Ryan phải đối diện với quyết định cuối cùng trong cuộc đời. Nhìn xuống đô thị đang chìm trong bóng tối, anh nhận ra rằng những gì anh tin vào có thể không phải là sự thật tuyệt đối.
Và khi ánh hoàng hôn vô tận đổ xuống, trong cơn mê loạn của sự dằn vặt và phân vân, Ryan quyết định..