Một buổi tối bất chợt, Lạc Thiên bắt gặp Tổng Giám Đốc đang một mình ngồi trong bóng tối, khác hẳn với hình ảnh lạnh lùng và tàn nhẫn vốn dĩ. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào gương mặt buồn bã của anh, tiết lộ những vết châm chọc của quá khứ và sự cô đơn không thể tả.
Trái tim của Lạc Thiên lần đầu tiết lộ sự rung động khi nghe tiếng nấc của anh, những từ ngữ cay nghiệt dường như tan biến trước ánh mắt uất ức và nước mắt cay nghiệt. Cô đã phải đối mặt với sự thật đau lòng mà cô không bao giờ dám ước mơ phải chạm đến.
Hai con người đối lập, mệt mỏi bởi những trận chiến tâm lý khốc liệt, bắt đầu khám phá nhau ở một cách hoàn toàn mới. Những lời nói đau khổ dần thay thế bằng sự hiểu biết và cảm thông, những cảm xúc dày vò cuối cùng cũng được thả lỏng, mở cánh cửa cho tình yêu khác biệt và rực rỡ mà họ không bao giờ dám mơ tưởng.