Trong bóng tối của đêm, gió thổi lạnh lùng rít qua những ngọn cây run rẩy như địa ngục địa phương phía sau. Bên ngoài biên giới của làng, hai hình người gầy guộc trốn chạy về phía xa, ánh đèn dầu với bóng ma của họ vẫn treo lơ lửng trên chiếc lưng. Từ xa, tiếng hồi chuông vũ trụ vang vọng, âm thanh mà họ biết sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi họ chết đi.
"Ariko, chúng ta phải nhanh lên!" Nam chính, một tay cầm thanh kiếm trong khi bàn tay còn lại vắt đầy máu của bản thân mình, hét lên với sự quyết tâm hơn bao giờ hết.
Nữ chính, Ariko, nhìn về phía sau với ánh mắt bi thương, mắt lấp lánh ánh sáng hy vọng bên trong. "Chúng ta phải đến đích trước khi mặt trời mọc, Yamato. Hành động của chúng ta là để..." cô dừng lại, không thể hoàn thành câu nói của mình. Những gì họ đang thực hiện thực sự đúng đắn hay không? Đằng sau vẻ ngoài cứng rắn, cả hai người đều đau khổ với sự lựa chọn mà họ đã chấp nhận.
Và rồi, mặt trăng bừng sáng.