Trên bảng đen của Bách Hoa Lâu, một bức tranh đầy sắc màu và cảm xúc đang được vẽ nên. Đó không chỉ đơn thuần là một cục màu, mà là một ngọn núi đầy sương mịn và bí ẩn. Cứ mỗi nét vẽ, nét cuối cùng của cánh hoa sen xinh đẹp trên ngọn núi, một hình bóng ẩn hiện dần trong làn sương chiều.
Trời đã khép lại màn đêm, mặt trăng lạnh lẽo chiếu sáng những cánh đồng hoang vu. Từ phía xa, tiếng điệu hò thấp thoáng vang lên, khiến cho trái tim ai đó rung động. Tại chốn bỉ chi tì đầy sương, hai hình bóng ân cần bên nhau, ánh mắt đong đầy tình cảm và không gì có thể tách rời họ.
Từng nhịp trống đánh mãnh liệt, nhịp điệu nhịp nhàng, âm nhạc tiếp tục phát ra, hòa mình vào bụi cỏ xanh biếc. Mỗi cử động, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn đều làm cho trái tim đập thình thịch. Tình yêu giữa hai người, như một bức tranh sinh động được vẽ nên từ những đường nét trái ngược, từ sự tương phản giữa bàn tay ấm áp và ngọn dao lạnh lẽo.