Trái tim của Ninh Tiêu Tiêu đập thình thịch khi cô đối diện với Đế vương Lục Lâm Uyên trên lầu cung. Anh đặt bàn tay lên vai cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc hết tất cả những gì cô đang suy nghĩ. "Em không hận ta sao?" - giọng anh đầy bất ngờ và tò mò.
Ninh Tiêu Tiêu nhấp nhổm, nhưng rồi cô nâng đầu lên, ánh mắt kiên quyết. "Ở bên anh, em không cảm thấy sợ hãi nữa. Anh ơi, liệu ta có thể cùng nhau tạo ra một kết thúc mới cho câu chuyện này không?" - cô đáp lại, giọng điệu quyết định nhưng trái tim cô vẫn lo lắng không ngớt.
Lục Lâm Uyên nhìn vào đôi mắt nao lòng của cô, rồi bỗng cười nhẹ. "Được rồi, từ nay hãy dành trái tim của em cho ta. Ta không phải là vị vua lạnh lùng mà sách vở mô tả. Ta chỉ muốn tìm được tình yêu chân thành, và có lẽ nơi đó chỉ có mình em mà thôi."
Ninh Tiêu Tiêu cảm thấy trái tim mình như tan chảy trong ánh nhìn ấm áp của Đế vương. Họ không còn là người và cung nữ, mà trở thành hai tâm hồn hòa quyện trong một tình yêu đẹp như tranh vẽ, đầy màu sắc và hạnh phúc. Mở ra một chương mới, nơi mà sự hiểu biết và tình yêu thắm thiết nhất được khám phá và trân trọng.