Trong khoảnh khắc Tanpopo chìm đắm trong nỗi đau vô hình, ánh mắt cô chợt rơi vào bức tranh trễ làm từng viền cánh hoa vẻn vẹn trên tường phòng. Và rồi, từ sâu thẳm của trí óc, một suy nghĩ lóe lên như ngọn lửa đỏ bừng cháy - liệu đây có phải là một phần của "Kunihachibu"? Cô không còn thờ ơ trước sự hiện diện của đạo luật đầy bí ẩn này, mà bắt đầu nhận ra một điều kỳ dị: mỗi lời nói, mỗi hành động của mình đều lan truyền ra xung quanh như những cánh hoa rụng tàn.
Không còn cảm thấy tựa như một đồng xu lật lên mặt sau, Tanpopo quyết định khám phá sâu hơn. Những bí ẩn mờ ám bao quanh "Kunihachibu" từng chút một hé mở trước mắt cô, như những mảng ghép cuối cùng của một bức tranh kì lạ. Cô mở cánh cửa tìm kiếm câu trả lời, không ngờ rằng đang bước vào một thế giới song song, nơi mà không gian thời gian trở nên mơ hồ và sự thật biến dạng.
Dần lên tiếng trong tâm trí cô, câu hỏi đau đớn như một nhịp đập không thể bỏ qua: "Liệu Tanpopo có thể giữ lại chính mình trong cuộc chiến với "Kunihachibu", hay sẽ mất trí nhớ, mất tình bạn và cuối cùng là chính bản thân?" Những đoạn ký ức bị xóa sạch từng ngày, cô bé đẩy mạnh bước chân vào thế giới tăm tối bên kia của sự thật, không biết rằng mình đang đối diện với thứ gì đang chờ đợi phía trước.