Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng đồng hồ lặng lẽ thông báo rằng đêm đã khuya. Kỷ Vũ Xuyên Học Trưởng và Doãn Anh đứng đối diện nhau, ánh đèn mờ lung linh soi sáng gương mặt của họ. Kỷ Vũ lên tiếng, lời nói lạnh lùng nhưng chứa đựng sự phân vân: "Chúng ta không thể tiếp tục giữ tình cảm giả tạo này nữa. Đừng nghĩ rằng chúng ta có thể đùa giỡn mãi mãi."
Doãn Anh bất ngờ, nhưng không từ chối: "Không, Kỷ Vũ. Tình cảm giữa chúng ta không phải giả tạo. Nó thật sự và đẹp đẽ." Cô bước đến gần, đặt tay lên má anh, ánh mắt sáng ngời trong nỗi tin tưởng. "Chúng ta đã tìm thấy nhau, không thể từ bỏ giữa chừng."
Kỷ Vũ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Doãn Anh, cảm xúc lẫn lộn trong lòng anh. Những góc khuất từ quá khứ dần được phơi bày, những đau thương, nỗi lo sợ và hy vọng, tất cả kéo anh vào một cơn bão tận cùng. Anh nhận ra rằng, cả hai đều cần mở lòng, để tìm ra câu trả lời cho chính mình.
"Chúng ta phải kết thúc," Kỷ Vũ thốt lên, nhưng cử chỉ của anh không quyết định như lời nói. "Nhưng liệu chúng ta đã tìm thấy nhau giữa trò chơi này không?" Dòng lệ nhẹ rơi xuống, khiến cho Doãn Anh không thể tin vào ngôn từ của anh. Cuộc sống họ, từ sự giả dối, từ trò chơi, giờ đây trở thành một cuộc phiêu lưu không ai biết kết thúc.