Trong bóng tối u tối, ánh trăng trải đều một lớp sáng trên cung điện hoành tráng, làm nổi bật hình hài nữ đế Từ Kiến Mộ đơn côi trong cô đơn. Bước chân nhẹ nhàng vang lên trên sàn cung, âm thanh như giọng hát của cô đơn cô gái đong đưa trong không gian huyền bí.
Nhìn chằm chằm vào bóng trăng mờ ảo, nét mặt trắng như tuyết của nữ đế bỗng nhiên phản chiếu ánh sáng lạ kỳ. Cô khẽ nhấm nháp hơi thở, lần đầu tiên nhận ra rằng, có một bí mật sắp được hé lộ trong đêm nay. Trái tim nàng rùng mình, lo sợ về số phận mình đang bị đẩy vào vực sâu của bí ẩn.
Một cánh cửa ẩn sau rèm lụa mở ra, lờ mờ hiện ra hình người. Nữ đế nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai và đến đây với mục đích gì?" Tiếng nói lạnh lùng của nàng truyền đi gió lạnh, khiến không gian trở nên u ám và đầy ẩn dụ.
Người kia mỉm cười ám muội, giọng nói êm đềm: "Nữ đế, chính tôi là người từng đặt lời nguyền lên nàng..." Nụ cười biến mất, lộ ra vẻ đáng sợ và tàn nhẫn trên gương mặt ẩn của hắn. Nữ đế hoảng sợ, lòng bắt đầu run lên trước tương lai đen tối đang rình rập phía sau màn đêm. Liệu nàng có thể đương đầu với bí mật nguy hiểm hay sẽ chìm vào vòng xoáy của sự phản bội và hiểm độc?