Trong bóng đêm tĩnh lặng, ánh đèn hoàng hôn vẫn còn lung linh giữa không gian. Reina và Kumiko đứng đối diện nhau, ánh mắt chất chứa những cảm xúc lẫn lộn. Giữa họ, khoảng cách dường như trở nên vô hình khiến cho cả hai không thể né tránh cái hồn nhiên từng tồn tại trong tâm hồn mỗi người.
"Reina..." Kumiko gọi nhẹ tên của cô, giọng nói từ trong tim cô phát ra những rung động kỳ lạ, cảm xúc mơ hồ hiện rõ trên khuôn mặt trẻ trung của cô. "Tất cả đã thay đổi giữa chúng ta, phải không?"
Reina nhìn Kumiko, ánh mắt nồng nàn đượm bóng đêm, cô cười nhẹ nhàng. "Có lẽ... nhưng không phải là tất cả." Giọng cô như tiếng chuông mê hồn, khiến Kumiko không thể rời mắt khỏi ánh nhìn của Reina.
Chợt, một cơn gió nhẹ len lỏi qua, thổi tung mái tóc của cả hai, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp giữa hai tâm hồn chưa từng thật sự hiểu nhau. Và rồi, một cử chỉ bất ngờ từ Reina, cô đưa căn sáo nhãy múa như là lời tỏ tình không lời mở đầu cho một cuộc hòa nhạc tình yêu đầy lôi cuốn, đưa họ đến vùng đất chưa từng khám phá của tình yêu đồng giới.
Kumiko chỉ cười, nhưng đôi mắt cô đã nói lên tất cả những gì cô muốn gửi đến Reina. Hai cô gái, hai cá tính, hai cảm xúc, tất cả đều đan xen trong bản tình ca hoàng hôn đầy ngọt ngào và lãng mạn của họ.