Trên con đường vắng vẻ, Jeong-hyun và Ji-woo đứng đối diện nhau trong im lặng đau đớn. Một cơn gió nhẹ vuốt nhè nhẹ qua mái tóc, làm nhấp nhô những cánh hoa anh đào trắng xóa về phía trước. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy những dấu vết hỏi hò, lo lắng và sự hy vọng mong manh.
"Anh... Tôi không thể tiếp tục nữa," Ji-woo thốt lên, giọng nói run rẩy nhưng vững vàng. "Tôi không thể chấp nhận một tình yêu không thật lòng. Và... và tôi không thể thích anh được nữa."
Jeong-hyun giữ lấy tay Ji-woo, cố gắng ngăn lệ tuôn trào. "Người anh yêu không phải là hình bóng của cậu. Cậu phải tin anh, chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách, cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc."
Nhưng Ji-woo chỉ biết lắc đầu, nước mắt rơi lặng lẽ. "Anh nghĩ sao... Tình yêu có thể giữ chúng ta lại khi mọi thứ rối ren như thế này? Anh nghĩ sao khi nỗi đau lớn hơn tình yêu chúng ta?"
Hai con người đắn đo, thấu hiểu và tiếc nuối. Mỗi bước chân đi tiếp sau đó dường như kéo họ xa nhau hơn, nhưng cũng là bước đệm cho một kết thúc mới, một khởi đầu mới trong cuộc đời của họ.