Dương Thiên Phong ngồi bên cửa sổ phòng học nhìn ra ngoài, ánh nắng chiều ấm áp phản chiếu trên gương mặt điển trai của chàng. Anh nhìn thấy hình ảnh Mộc Tử Tịch đang trầm ngâm dưới tán cây xanh mát, và dường như cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm trong con tim cô.
Không thể ngồi yên, Dương Thiên Phong vội vàng đứng dậy, nhặt lên chiếc hộp cơm đã chuẩn bị từ sáng sớm và bước đi về phía Mộc Tử Tịch. Bất ngờ trước sự chăm sóc âu yếm, Mộc Tử Tịch không thể tin vào ánh mắt đầy ấm áp của chàng.
"Anh làm gì vậy?" Mộc Tử Tịch hỏi, giọng điệu hơi run run nhưng ẩn chứa sự ấm áp.
Dương Thiên Phong chỉ mỉm cười nhẹ, "Chỉ là muốn giúp em thôi. Em đã quá mệt mỏi với công việc rồi."
Những lời của Dương Thiên Phong như một làn gió dịu dàng thổi bay mây u tăm trong tâm hồn Mộc Tử Tịch. Cô không thể tin rằng, giữa họ đã có một tia nắng ấm chiếu sáng đời sống u tối của cô, một tình cảm dần nảy nở trong hồn cô từng ngày.
Và từ đó, Mộc Tử Tịch biết rằng, đôi khi tình yêu không cần phải lớn lao hay mãnh liệt, chỉ cần đơn giản là chia sẻ và quan tâm từ trái tim, đủ để biến một cuộc sống khô khan trở nên ấm áp và yêu thương.