Trên con phố tĩnh lặng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu sáng qua những tán cây thổ cẩm rủ, tạo nên bức tranh buổi sáng yên bình. Hai người đàn ông và phụ nữ gặp nhau, không gặp trực tiếp, chỉ qua những dòng chữ viết trên tờ giấy. Anh là một tên sát nhân đầy tiếng xấu, cô là một nghệ sĩ piano mang vết thương tâm hồn sâu sắc.
Những cuộc gặp gỡ "10h sáng ngày Thứ Năm" như những giọt nước rơi trong sa mạc khô cằn của họ, từng chút tiếp xúc nhìn nhận về nhau. Không ai dám tin rằng, từ những lời nói đầu tiên vụt lên như lửa, hai con người lạ lẫm đã nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ bé trong lòng nhau.
Quá khứ đen tối của anh và nỗi đau chất chồng trong lòng cô dần trở nên rõ ràng hơn qua từng lời trò chuyện, qua từng cái nhìn và cử chỉ. Họ không chỉ là những người xa lạ, họ chính là chìa khóa mở ra cánh cửa cho nhau trở lại cuộc sống, cho niềm tin và hy vọng một lần nữa rạng ngời.
Và khi cuộc gặp gỡ lần cuối cùng đến, sự chấp nhận, sự tha thứ và tình yêu đã khiến họ gặt hái được một điều kì diệu từ "thời khắc hạnh phúc" trong cuộc đời họ. Chẳng còn nước mắt, chẳng còn sợ hãi, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ của tương lai mà họ dành tặng cho nhau.