Dưới ánh trăng vừa lóe sáng, vùng ánh đèn pha kia hắt vào phòng học, tạo ra những bóng tối u ám. Cô gái với mái tóc dài mượt bên cửa sổ góc phòng, ánh mắt u buồn nhìn ra ngoài, những giọt nước mắt lặng lẽ trải dài trên khuôn mặt hồng hào.
Bước chân yếu ớt thoáng qua ngưỡng cửa, cậu học sinh mới với gương mặt lạnh lùng như tảng băng, sự bất chấp trong ánh mắt bàng hoàng như không lẫn vào đám đông xung quanh. Nhưng từng cử động, từng hơi thở, tận sâu thẳm trái tim, cảm giác cô đơn ẩn giấu.
Một cú va chạm tình cờ, hai thế giới đối lập nhưng cùng chung một nỗi đau. Cô gái nhận ra rằng, dù đôi khi lạnh lùng, cô cũng chỉ là người con gái nhỏ bé trước số phận. Cậu học sinh mới, tựa như một viên ngọc quý chưa được khám phá, mang đầy bí ẩn và cô đơn.
Họ đã chạm mặt, nhưng từng bước từ giọt nước mắt, họ hiểu rằng nước mắt không chỉ là nỗi đau, mà còn là liên kết giữa hai tâm hồn cô lập. Từng hồi thở, từng ánh nhìn, họ tiến gần nhau trong bóng đêm, nhưng lần này, nước mắt không còn là sự đau khổ, mà là niềm tin và hy vọng.
Với lòng dũng cảm và sự hiểu biết, họ hợp lực vượt qua mọi khó khăn, mở lòng trao cho nhau những tâm hồn nỗi cuồng chân thành. Trong màn đêm tĩnh lặng, từng cơn gió thoảng qua, cả hai nao lòng biết bao niềm vui và hy vọng mở ra trước con đường mới.