Trận đại chiến giữa Vương Phong Lôi và Thạch Hắc Long đã bắt đầu dậy sóng tại La Sát Giáo. Ánh sáng lửa cháy phản chiếu trên khuôn mặt kiên cường của Vương Phong Lôi, dường như nói lên sự quyết tâm không khuất phục trong anh. Trái tim anh đập mạnh, bắt đầu trỗi dậy dưới tác động của lòng tự ái và trách nhiệm của một nguyệt thánh sư.
Thạch Hắc Long, với ánh mắt lạnh lùng và cao ngạo, đối diện với Vương Phong Lôi, khẽ cười mỉm. "Nguyệt thánh sư, ngươi đã đến đây thật tốt. Nhưng ngươi không phải là địch thực sự của ta."
Vương Phong Lôi không ngần ngại, giọng nói rõ ràng như tiếng lẻ, "Ta đến đây không để tranh đoạt quyền lực. Ta muốn biết tời nguyên nhân Đông Phương Chấn Long đã biến mất. Và ngươi, Thạch Hắc Long, là chìa khóa cuối cùng."
Hai võ sĩ, mỗi người một tinh thần, đã sẵn sàng cho một trận chiến quyết liệt, không chỉ là vì danh dự hay quyền lực, mà còn để khám phá bí mật đen tối kín đáo đang rình rập phía trước. Chiếc kiếm của Vương Phong Lôi lóe sáng dưới ánh đèn lửa đỏ rực, và sự im lặng trong không gian chỉ còn mãi tiếng gươm va chạm và hơi thở nặng nề của hai người.