Trong ánh sáng lẻ loi của mặt trăng, Yoo Baek Han đứng giữa trận địa hiểm nơi mà từng toả ra hơi thở của sự bất lực. Ánh mắt anh sáng bừng lên, biểu hiện sự kiên định không thể lung lay. "Vương Đạo không bao giờ thất bại," anh thì thầm với chính mình, như một lời thề không thể phá vỡ.
Bước đi rón rén, anh nhấc thanh kiếm lên, lưỡi dao lẫn lưỡi liềm, đầy máu của những kẻ đã ngang tay với bóng tối. Trái tim anh đập mạnh, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự phẫn nộ, sự tức giận đan xen với nỗi đau mất mát. Anh không thể quên được ngày mẹ anh mất, không thể tha thứ cho bất kỳ tên xã hội đen nào.
Cơn gió đêm thổi lạnh qua tóc anh, làm nhấn mạnh sự mạnh mẽ và quyết đoán trong mỗi động tác của anh. "Hãy đến nào, kẻ địch của Vương Đạo," Yoo Baek Han gầm lên, giọng điệu uy nghiêm, đầy sức mạnh. Bóng tối trải rộng, nhưng trái tim anh lại chỉ biết đến ánh sáng báo thù.
Cuộc trả thù không chỉ là vấn đề cá nhân nữa, mà là vấn đề công bằng, là lời kêu gọi cho mọi linh hồn bị tổn thương, bị hủy hoại. Vương Đạo - biểu tượng của sự công bằng, sự trả thù và sự hy sinh, đã trở thành nguồn cảm hứng cho hàng ngàn người dân yếu đuối, để họ đứng lên, để họ không sợ hãi nữa.
Và khi thanh kiếm của Vương Đạo găm sâu vào trái tim của kẻ thù cuối cùng, một cơn gió mới phủ lên Nam Triều, làm sáng tỏ mặt đất màu đỏ máu, làm hồi sinh niềm tin và công bằng, để cho mỗi ngày mới bắt đầu trong ánh sáng, trong hòa bình và trong hy vọng.