Trải qua những ngày đầy cảm xúc với Lục Triệu Hòa, Bạch Đào dần nhận ra rằng trò chơi trả thù ban đầu đã dần biến thành điều gì đó khác. Cô không thể phủ nhận rằng trong tim mình, cảm xúc dành cho Lục Triệu Hòa đã lớn dần, từ sự khó chịu ban đầu đến sự hiểu biết và quan tâm chân thành ngày càng trỗi dậy. Sự lừa dối ban đầu đã dần trở thành sợi dây liên kết hai trái tim cùng rung động.
Trong một buổi chiều ấm áp, khi hoàng hôn rực rỡ khoác lên bầu trời một rèm màu cam ấm áp, Bạch Đào và Lục Triệu Hòa đối mặt với nhau trong bức tranh yên bình. Lúc này, cả hai không còn chạy trốn trước tình cảm thật lòng của mình nữa. Họ nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy cảm xúc, rồi từ từ đến gần nhau, những nụ hôn ngọt ngào rơi như cơn mưa hạ trên đôi môi đang thèm khát.
Tình yêu không phải lúc nào cũng bắt đầu từ một cách đẹp đẽ, nhưng tầm quan trọng là tìm thấy định hướng đúng đắn. Dường như, sự vụng trộm ban đầu đã mang lại cho Bạch Đào và Lục Triệu Hòa cơ hội hiểu rõ hơn về nhau và khám phá những cảm xúc đích thực của mình.