Trên chiếc giường hời, ánh đèn lờ mờ khép kín căn phòng tối tăm. Trái tim của Dariel đập rộn ràng khi anh nhìn thấy người vợ của mình, Nathasha, biến đổi dưới ánh sáng lưu luyến của mặt trăng xanh. Cơ thể của Nathasha phát ra những tia sáng huyền bí, mắt của cô như hai viên ngọc tinh khiết tỏa sáng trong bóng đêm.
"Hóa ra em không phải con người… Em là một Quỷ Chúa," Dariel thốt lên, cảm xúc xen lẫn giữa sự kinh hoàng và bất ngờ.
Nathasha nhìn Dariel bằng ánh mắt như muốn thấu hiểu tận tâm can của anh. "Anh sẽ tha thứ cho em chứ?"
Dariel lặng im, rồi bất ngờ đưa tay sờ nhẹ vào vết sẹo nhỏ trên cánh tay của Nathasha. Kuông qua những nỗi đau khó tả, anh quyết định: "Dù em là ai, quá khứ của em ra sao, anh vẫn yêu em, Nathasha. Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn cùng nhau."
Ánh trăng xanh vẫn chiếu sáng họ, nhưng không còn đầy ám ảnh hay sợ hãi, mà là tình yêu đầy hy vọng và quyết tâm.