Trên bàn tay run rẩy của Tần gần giương, hòn đá đen hình chữ nhật toả ra ánh sáng lấp lánh, như một pha lê quý giá. Hệ thống trong anh đổ mồ hôi lạnh, đang đòi anh trao đi vật phẩm mĩ thuật này để tiếp tục cuộc phiêu lưu huyền bí. Thế nhưng, Tần không thể, không thể để mất một phần của chính bản thân mình để thỏa mãn sự thèm khát vô tận của hệ thống.
Thét gào dữ dội, Tần nắm lấy hòn đá, nhấn chặt vào lòng bàn tay, và nhìn trước mặt với ánh mắt quyết liệt. "Tôi sẽ không là công cụ của bất kỳ thứ gì, hệ thống à," anh thốt lên, giọng nóng bỏng như lửa. "Tôi là Tần gần giương, đã từng chịu nhiều đau khổ, từng hư hỏng và trỗi dậy. Tôi sẽ vượt qua mọi thử thách, không cần phải hy sinh bản thân. Vì không có gì quý hơn tự do và lòng tự trọng của con người!"
Nhưng khi ánh sáng vực dậy, không phải Tần mà một hình dáng khác nổi lên, một phiên bản khác của anh, một số phận khác của anh. "Chúc mừng," giọng của hệ thống vang lên, "bạn đã chọn đúng con đường, Tần gần giương. Cuộc phiêu lưu mới của bạn sẽ bắt đầu từ đây..."