Những giọt mưa như đang nhấn chìm cả căn phòng trong bầu không khí u ám và căng thẳng. Seon Woo đứng im lặng trước ánh nhìn lạnh lùng của Seung Wook, tâm hồn hỗn loạn giữa sự hoảng sợ và hy vọng. Mỗi hơi thở trở nên rối bời, nhưng vẫn cố gắng giữ vững vẻ ngoài bất cần.
"Chúng ta đã từng là anh em ruột, nhưng giờ đây đâu còn quan trọng." Seung Wook nói, giọng điệu không chút xao lãng. "Chúng ta có thể quay về bên nhau, không phải vì quá khứ, mà vì hiện tại."
Lời đề nghị của Seung Wook như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Seon Woo. Hắn không thể tin vào điều mình đang nghe, không thể tin vào sự thay đổi trong con người mà hắn từng yêu say đắm.
"Anh không thể chơi với cảm xúc của em như một trò vui," Seon Woo bật khóc, giọng nức nở và đau lòng. "Chúng ta đã hỏi lẫn nhau rằng liệu vỏ bọc hoàn hảo của chúng ta có thể bảo vệ chúng ta đến cùng, nhưng sự thật là nó đã phai màu từ lâu."
Seung Wook gật đầu, ánh mắt đầy bi ai nhìn vào hình bóng mờ ảo trên bức tranh cũ. "Thế giới của chúng ta đã thay đổi, và chúng ta cũng phải thay đổi cùng nó."
Nước mắt của Seon Woo rơi như mưa dầm, nhưng trong ánh mắt xa xăm của hắn, vẫn còn ánh sáng của hy vọng. Liệu hai người có thể giải thoát khỏi vỏ bọc hoàn hảo, hay cuộc đối đầu giữa quá khứ và hiện tại sẽ đẩy họ vào bước ngoặt quyết định cuộc đời?