Trên con đường đến làng Hameln đầy huyền bí, những cành cây rợp bóng mát giờ chỉ phản chiếu bóng tối. Tiếng hát réo rắt của quái vật gần kề như tiếng xé lịch sử, và chỉ có một người dám đương đầu với ác mộng đó - Hameln, nhạc sĩ với cây đàn thần kỳ trên vai.
Đứng trước án mạng không lời của quái vật, anh bật lên những nốt nhạc quyền lực, gợi lại đỉnh cao của âm nhạc, triệu hồi sức mạnh tăm tối từ đáy lòng đất. Cơn gió bỗng trở nên hung dữ, những cánh hoa nở nhanh chóng, gai cứng nhọn như lưỡi guillotine.
Trong một xoáy âm nhạc kỳ lạ, cây đàn của Hameln phát ra tia sáng chói lọi, đánh thẳng vào trái tim của quái vật. Định mệnh cất lên mặt mặt xấu xa, bị cảm xúc đút vào những nốt nhạc thức tỉnh từ lâu. Quái vật gào thét trong vô vọng, giọng ca ác liệt dần trở nên ấm áp và nhưng nhạc phù hợp với tiếng hát ấy.
Hameln không tiêu diệt quái vật, mà anh đã khởi động một điệu nhảy, gắn kết âm nhạc với con tim quái vật. Trái tim dường như được nguyên một lần nữa, đánh thức niềm tin và tình cảm từng biến mất. Họ không còn là thù địch, mà là những người đồng điệu với âm nhạc, hướng đến tương lai tươi sáng.