Trong bức tranh tăm tối, cả hai đứng đối diện nhau nhưng không phải là bố con mà ai cũng nghĩ. Trịnh Huyên Nhi nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cô gọi là cha, ánh mắt lấp lánh một tia bi kịch khó định. "Con gái của anh... đã rời bỏ chúng ta từ lâu rồi." Tiếng nói của cô lấp lánh như vầng sáng cuối cùng trong bóng tối.
Người đàn ông kia, không phải cha ruột của Huyên Nhi, mà lại là người chất phác đầy đau khổ. "Anh không thể bỏ lại nó, không thể để con gái có thể gặp nguy hiểm..." Ánh mắt anh đầy nỗi lo sợ.
Nhưng Huyên Nhi không lùi bước, cô thẳng thắn đối diện. "Con bé không đơn độc. Con bé sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề của mình." Tiếng nói của cô thấm sâu vào trái tim của người đàn ông, khiến anh nhận ra rằng, có lẽ sự mạnh mẽ và quyết đoán trong cô không phải từ đất nước, mà từ cái chết.
Sự căng thẳng như dây xiên, dồn dập trên không gian. Đôi mắt đỏ rực của Huyên Nhi nhấp nhô lên như ngọn lửa hận thù không nguôi. "Phải thế chứ, người con gái sẽ không bao giờ bị người khác thao túng! Hãy để cho nó chứng minh điều đó!" Câu chuyện của họ, cuộc đấu trí giữa một nữ ma cà rồng và người thợ săn ma cà rồng, đã bắt đầu, và tất cả mọi lựa chọn đều phụ thuộc vào bí mật nằm sâu trong lòng đôi bên.