Vân Thiên Ca đứng trước bức tường đá cổ xưa, ánh nắng chiều buông sáng dần trong tuyệt vọng trên khuôn mặt cô. Bước chân nhẹ nhàng, cô đặt tay lên tường, hơi thở không khí mờ mịt, khẽ thoáng qua môi cô, hòa quyện với hơi ấm trong lòng. "Trở về... Chỉ vậy thôi... Ta không thể sống trong cái thế giới này mãi được nữa," Vân Thiên Ca thì thầm với chính mình, ánh mắt lấp lánh như hòa quyện cùng bức tường đá.
Chợt, một cơn gió lạnh xuyên qua, một chùm hoa hồng tươi thắm bất ngờ rơi từ trên cao. Vân Thiên Ca nhăn mày, cô nhìn chăm chú vào những cánh hoa đỏ rực rỡ nằm bên chân mình. "Liệu đây có phải là dấu hiệu?" - cô ngẩng đầu, ánh mắt cô chợp chợp, bước chân đi tìm lời giải. "Một cuộc hội ngộ trùng hợp hay chỉ là một trò đùa của số phận?" Vân Thiên Ca nghiêng đầu nhìn hoa hồng trong tay, tâm hồn cô lơ lửng giữa những bí ẩn không lời, giữa thế giới hiện tại và quá khứ xa xôi.