Trên bờ vực của cái chết, Lục Thiên Thu cảm thấy bước chân cuối cùng của mình như một bước đi vào vô hình. Ánh mắt lạnh lùng hao gầy vẻ sắc bén, nhưng đôi mắt ấy vẫn chứa đựng một tia hy vọng mong manh. Rồi, một cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi tung lớp tuyết phủ đầy bề mặt và một người phụ nữ hiện lên trước mắt hắn. Áo lam lấp lánh trong bóng tối, đôi môi mòng máu, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy ý tứ rơi như lời cứu rỗi: "Nếu tự tử không phải là con đường cho nỗi đau của người, vậy định mệnh sẽ dẫn dắt em đi đến đâu?"
Lục Thiên Thu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy, trong lòng bỗng nảy sinh một sự rung cảm lạ lùng. Cái bóng đen đang dần phai nhạt, nhường chỗ cho một tia sáng nhỏ bé giữa cơn tuyết đêm lạnh lẽo. Hắn nhận ra rằng, có một chút gì đó đang hoàn toàn thay đổi tâm hồn hắn, như một ngọn lửa nhỏ đang lửa cháy trong lòng băng giá của hắn.
Và từ đây, câu chuyện của Lục Thiên Thu bắt đầu được viết lại mới, không còn là vạn tử bất từ, mà là hành trình tìm kiếm ánh sáng giữa bão tuyết của cuộc đời.