Trên con đường mòn hoang vắng, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp mây đen, tạo nên bóng tối đầy ẩn hiện. Cô bé Mariko bước đi, ánh mắt sáng rực như lửa hận, nhìn thấu xuyên không gian và thời gian. Bọn chúng, bọn yakuza tàn bạo, đang rình rập bước đến từ phía sau, âm mưu với dã tâm của họ.
Trong bóng tối, người đàn ông bí ẩn với áo choàng đen đủn như màn đêm bất ngờ xuất hiện, cái bằng cánh tay màu bạc che kín đôi mắt mù của anh. "Cô cần sự giúp đỡ?", giọng nói của anh vang lên, vững chãi như gió, mạnh mẽ như sóng biển dậy.
Mariko không biết anh tên gì, cũng chẳng rõ nguyên do anh ẩn náu ở đây, nhưng cô cảm thấy anh không phải người xấu. "Xin hãy giúp tôi trốn chạy, người đàn ông mù mắt," cô thì thầm, ánh mắt nhìn thấu nhưng trái tim đầy nỗi sợ hãi.
Những viên đá lăn, tiếng bước chân vồ vập, bọn yakuza đã xâm nhập không gian của họ. Anh nhất quyết đứng về phía cô bé Mariko, sẵn sàng đối đầu với sự lợi dụng, với ác ý. "Cho đến khi cái chết tách chúng ta," anh thề nguyền, vung gươm sắc nhọn trong bàn tay, sẵn sàng bảo vệ cho đến cùng, bất kể kết cục có thế nào.
Trận chiến náo loạn bắt đầu, tiếng gươm va chạm, tiếng thở dốc căng thẳng. Hai linh hồn, mỗi người một số phận, nhưng cùng hướng về một điểm chung - tự do và công bằng. Và sẽ đến lúc, khi mặt trời lặn xuống, khi máu đã được rơi, họ mới biết được sự thật ẩn sau thế giới tăm tối này.