Mặt trăng treo cao, chiếu sáng bãi đất trống màu bạc, nơi hai chiến binh Akira và Ryoma đứng đối diện nhau. Ánh đèn đỏ lửa từ những vụ nổ vẫn còn sót lại trên tay Ryoma, nhưng không còn sự hung ác hay vẻ lạnh lùng trước đây.
"Anh tin tưởng em, Akira. Tất cả những gì em làm, đều vì mục đích lớn hơn," Ryoma nói, ánh mắt vẫn ẩn chứa một điều gì đó không thể đoán trước.
Akira gầm lên, những ngón tay nắm chặt khẩu súng trong tay run rẩy. "Anh nghĩ anh là ai, Ryoma? Đằng sau lớp vỏ của sự thánh thiện, liệu có phải...?"
Nhưng trước khi câu hỏi kết thúc, âm thanh từ Sara vang lên. "Akira, anh hãy nghe anh ấy nói. Ông trời không thả mưa mà không dẫn giông, và Ryoma không thể... không thể phản bội chúng ta."
Ryoma nhìn thẳng vào mắt Akira, anh mỉm cười nhẹ. "Đúng vậy. Còn mặt trái của mặt trăng này, nó chứa đựng bí mật... và một âm mưu đen tối đang xâm nhập từ tận cùng bí ẩn của thời gian."
Cả ba người đứng im lặng, khám phá những bí mật rợn người sắp bùng nổ. Akira phải chọn - tin tưởng vào người bạn đồng hành ngày nào, hay bắt tay vào một cuộc chiến mà không biết ai là kẻ thù, ai là người đồng minh.