Khi cơn gió lạnh buốt từ biên giới phương Bắc ập đến, Hồng Tẩy, chưởng môn Võ Đang, người được người đời tôn xưng là "Kẻ Hành Tẩy" không thể tin vào những gì mắt mình đang chứng kiến. Trước mặt anh, một chiếc huyết đao màu tuyết trắng, thênh thang bừng lên trong ánh sáng lóng lánh của bình minh. Bóng dáng nữ nhân duyên dáng, mặc chiếc áo hồng như tảng băng sáng chói giữa cơn gió lạnh, từng bước tiến về phía Hồng Tẩy như một ẩn dụ từ kiếp trước.
Nụ cười của nữ nhân tuyệt đẹp ấy không hề dừng lại, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng tỏa ra một tia cảm kích khó hiểu. Đứng cách xa Hồng Tẩy chỉ vài bước chân, cô bỗng nhiên thốt lên một câu vô cùng đầy ám ảnh: "300 năm, vô số kiếp trước, ta đã đợi trông lâu lắm rồi..."
Những lời đó đánh thẳng vào tâm hồn kiên cường của Hồng Tẩy, giữa biên giới của thế giới và nơi cõi lòng hắn. Ôm trên vai tấm gươm tương lai và quá khứ, chưởng môn Võ Đang không biết mình nên tin vào cái gì hơn nữa. Liệu nữ nhân kia có phải là chìa khóa giải thoát cho thế giới này, hay chỉ là một khúc mắc mới trong cuộc hành trình vĩ đại của hắn?