Trong một buổi chiều yên bình, cô gái nổi bật với mái tóc dài và áo len màu pastel bước chân vào căn phòng nhỏ của mình. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu giường, cô phát hiện ra một cặp phụ kiện tóc nơ xinh xắn. Không hiểu sao, ánh mắt cô như bị hút vào từng đường nét của chiếc nơ, nhưng cảm giác bất an tuổi mới lớn bỗng tràn ngập trong tim.
Từ khi mẹ mất, cô thường lạc quan và hoà đồng với mọi người nhưng lại thực sự sống nội tâm. Chiếc nơ ấy như đại diện cho khoảnh khắc tuổi thơ mà cô đã lạc quan kỳ diệu. Đến một ngày, khi cô bị bạn bè đùa giỡn về tình cảm, cảm xúc cuồng dại bắt đầu nhòe dần trong lòng cô. Cô ấy không biết phải làm gì, chỉ biết rằng tình yêu của mình dành cho người khác, không phải cho chính bản thân mình. Đó là một cảm giác tan nát, nhưng cũng là động cơ khiến cô bắt đầu tìm hiểu về bản thân và nhận ra giá trị thật sự của tình yêu.
Và rồi, giữa những vui vẻ, nước mắt và những cung bậc cảm xúc đan xen, cô đã từ từ hiểu được điều quan trọng nhất: "Tôi thích bạn dành cho tôi, không phải cho bạn."