Trên chiếc ghế nỉ mềm mại, Lương Tịch, chủ tịch của công ty lớn, nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trước mặt - người mà mọi người gọi là yêu tinh vì mái tóc trắng bạch và đôi mắt tím huyền bí của cô. Ánh sáng lịch lãm của phòng họp phản chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn nhưng đầy thôi thúc của cô gái.
"Em đã làm gì để tôi phải xử lý vụ việc này?" Lương Tịch nói, giọng không chứa chút cảm xúc nào.
Câu hỏi của chủ tịch khiến cô gái trở nên lung lay. Bàn tay mỏng manh của cô run rẩy khi cầm tờ giấy chứa thông tin bí mật vừa phát hiện.
"Anh... anh tức không phải vì lợi ích riêng sao?" Cô gái nói, giọng run run.
Lương Tịch nhìn cô gái, con mắt sắc bén dường như xuyên thấu được tâm can của cô. "Tôi muốn biết, em tới đây với mục đích gì, yêu tinh của tôi?"
Những lời nói của chủ tịch như dội vào tim cô gái, khiến cô nhận ra rằng trên con đường trở thành người bình thường, có những rắc rối cô không thể tránh khỏi.