Trong cơn mưa rào xô bóp, Hyejin đột ngột chộp thấy Moogahng đứng đợi trước cổng căn biệt thự cổ kính. Làn gió lạnh thổi qua, làm ướt mái tóc dài đen láy của cô gái, nhưng sự run rẩy nơi tim không phải do cái lạnh từ trời mà từ sự giao cắt giữa quá khứ và hiện tại, giữa tâm hồn tan vỡ và tâm hồn vá lại từng mảnh vỡ. Moogahng, với vẻ ngoài lịch lãm nhưng đôi mắt sâu thẳm như khép kín một bí mật nào đó vẫn luôn khiến Hyejin lo lắng.
"Có lẽ định mệnh đã dắt chúng ta đến với nhau," Moogahng lên tiếng, giọng nói từ trầm ấm trở nên cuốn hút, làm cho Hyejin không thể rời mắt khỏi ánh mắt của anh chàng. Những từ ngữ đơn giản nhưng chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc, như một dòng chảy êm đềm nhưng lại dẫn dắt họ đến với nhau.
Vào lúc đó, một cánh cổng bí ẩn mở ra, dẫn dắt họ vào một không gian giữa thế giới thực và thế giới tưởng tượng. Những bông hoa hồng màu đỏ tươi nở rộ khắp nơi, tạo nên một không gian mơ mộng và lãng mạn. Hyejin cảm thấy như mình như bước vào một thế giới khác, nơi mà bí mật sẽ dần được hé lộ và tình yêu chúng ta liệu có đủ lớn để chống lại số phận, hay chỉ là một vết thương mới chưa thể lành lúc nào?