Trương Nhất Thanh đứng đối diện với Tần Hoài, ánh mắt sâu thẳm như hai đường hầm tối tăm. "Tần Hoài, tôi đã chờ đợi ngày này từ lâu," anh nói, giọng điệu bí ẩn như một bản tình ca u buồn. "Hãy để tôi dẫn dắt con đường của cậu xuyên qua bóng tối, đến nơi mà cậu sẽ phải đối mặt với chính bản thân mình."
Tần Hoài nhấm nháp hơi thở, sự quyết tâm trong ánh mắt dần trỗi dậy. Anh không thể từ chối cơ hội này - cơ hội để biến những đau thương ngày xưa thành sức mạnh, để giải phóng linh hồn mình khỏi vùng u tối ẩn náu. Anh gật đầu, sẵn sàng bước vào hành trình chấm dứt mọi lời nguyền trên con đường của mình.
Khi cánh cửa đạo môn mở ra, Tần Hoài bước vào không gian linh thiêng, nơi ẩn chứa biết bao bí mật bí ẩn. Những bức tường dày vững chắc là những gì chứa đựng quá khứ đen tối của anh, và chỉ có khi vượt qua được chúng mới anh mới thực sự hiểu được bản thân. Cuộc hành trình không chỉ là để trở thành người hùng, mà còn là để phơi bày những góc khuất tăm tối đã lâu đối với tâm hồn anh.
Trương Nhất Thanh nhìn theo bóng lưng của Tần Hoài, nụ cười biến tướng vẫn còn hiện hữu trên môi. "Hãy đối mặt với nội tại của mình, Tần Hoài. Sự thật không phải lúc nào cũng đẹp đẽ," anh thì thầm, giọng điệu lạnh lùng như hơi gió cuối mùa đông.