Lần trở lại đời sống tuổi 17, Vân Tưởng Tưởng quyết tâm thay đổi số phận đen tối của mình. Sự quyết liệt của cô được thể hiện mạnh mẽ thông qua cú đấm thẳng vào mặt tên tra nam, rồi nụ cười tỏa nắng, lên tiếng tìm kiếm một tình yêu đích thực. Tuy nhiên, số phận dường như chế ngự cô khi cô bị buộc phải chấp nhận một người đàn ông bị tật ở chân. Cô nhận về làn sóng châm biếm, trào phúng từ mọi phía. Nhưng người đàn ông ấy, mặc cho tất cả, luôn nắm lấy tay cô vững chắc.
Trong một ngày trớ trêu, Vân Tưởng Tưởng bất ngờ phát hiện người đàn ông ấy không thể đi lại. Ánh nhìn của cô chấn động, nhưng anh ấy chỉ nhẹ nhàng cười: "Tôi chưa bao giờ nói rằng mình không thể đi được." Câu nói ấy tưng bừng tràn ngập ý nghĩa sâu lắng, làm rung động trái tim của Vân Tưởng Tưởng. Bí mật đằng sau tật nguyền ấy dần dần hé mở, khiến cho cô nhận ra rằng, hạnh phúc và tình yêu thật sự không bao giờ phụ thuộc vào bề ngoại biểu của một người. Đồng thời, những bí ẩn về quá khứ và hiện tại bắt đầu tỏa sáng, đánh thức nỗi sợ hãi và hy vọng trong lòng cô.