Trên ngọn đồi cao, ánh nắng chiều ấm dần phai nhạt, khiến bóng tối bao phủ mọi ngóc ngách. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ, Lãnh Linh ngồi một mình, đôi mắt sáng như hai ngôi sao lấp lánh, nhưng ẩn chứa một vẻ mặt u tối khó hiểu. Kí ức từ một thế giới xa xăm quấn quýt, những ân oán và thảm kịch từ kiếp trước tran ngập trong tâm hồn cậu bé nông thôn.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo hơi lạnh đến tận xương sống. Những cánh cửa mở ra mà không cần ai mở, ánh sáng lẻ loi từ bên ngoài chiếu vào buổi tối u tối. Trước mắt Lãnh Linh, một hình bóng trắng bạch xuất hiện, đôi cánh lấp lánh như những tia sáng cuối đêm.
"Ngươi chính là Thiên Thần Sấm Sét?" Lãnh Linh lặng lẽ hỏi, giọng điệu dứt khoát nhưng ẩn chứa sự run rẩy không thể choàng ngợp.
Hình bóng trong trắng không đáp, nhưng một luồng ánh sáng từ cánh tay ra đời, phủ lên Lãnh Linh. “Ngươi là ta, ta là ngươi, các kiếp này, phải chứng minh cho thế giới biết... Ánh sáng hay bóng tối, điều gì sẽ chiến thắng?" Ánh sáng ảo diệu biến mất, chỉ còn lại một mảnh tối thẳm và hai lòng đầy bí ẩn.