Trong lần gặp cuối cùng, anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt đầy nước của tôi. "Tôi xin lỗi, tất cả mọi thứ... đều là do tôi". Những lời xin lỗi ấy trái tim tôi hóa nên những mảnh vỡ vụn. Tôi nhớ về quãng thời gian chúng tôi cùng nhau trải qua, những nụ cười, những giọt nước mắt, cùng nhau chống lại sự cô đơn và tuyệt vọng. Nhưng tôi đã quá ngây thơ, tin tưởng quá nhiều vào một hình bóng không thật.
Anh ấy cười khẩy khi tôi đẩy mạnh tay ra, rời xa khỏi vòng tay anh. "Công chúa của tôi, ngươi đã quá ngây thơ rồi." Tiếng cười giông bão vang vọng trong đôi tai tôi, biến mất với những giọt nước mắt tuôn trào. Tôi nhận ra phía sau sự ân cần, sự chăm sóc kia là bóng tối của một mục đích tà ác. Sự ngây thơ của tôi trở thành vũ khí cho kẻ ác độc. Tôi nhận ra, mỗi người đều phải trả giá cho những sai lầm của mình, và tôi không phải là ngoại lệ.