Trên con đường mòn đầy hoa anh đào nở rộ, Redian đứng đó, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đầy ôn hòa nhìn theo Eris bước đi. "Nếu em tiếp tục đi, tôi sẽ không tha thứ cho em," giọng Redian lạnh lùng vang lên, từng từ như lưỡi dao sắc bén. Eris dừng lại, ánh mắt đầy hối hận nhưng vẫn kiên quyết không quay đầu.
"Chủ nhân, dẫn đường cho em đến cõi âm phủ," Redian nói trong lặng lẽ, cái nhìn đằng sau khuôn mặt ôn hòa là một quyết tâm không thể nào lay động. Câu nói ấy không phải là trước đe dọa, mà là điều cô đã biết từ lâu.
Eris nhìn Redian, cô thốt lên: "Anh... anh có thể thật sự tha thứ cho em chứ?" Tiếng nấc trong giọng nói của cô lộ rõ sự ân hận đầy nuối tiếc. Redian đặt tay lên má Eris, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ muộn phiền. "Ta đã luôn theo dõi ngươi, dõi theo linh hồn trong sạch của ngươi. Hãy để ta tiếp tục bước cùng ngươi, không phải là kẻ thù, mà là người tri kỷ thực sự."
Hai tâm hồn bên nhau, bước vào một thế giới mới, nơi ranh giới giữa tốt và xấu đã mờ nhạt. Sự hy sinh, sự tha thứ và tình yêu giờ không còn xa xôi, mà là hiện thực ngọt ngào mà họ luôn mơ ước. Chủ nhân của ác ma, một chủ nghĩa mới hình thành từ tình cảm chân thành và niềm tin không ngừng.