Trên con đường mòn đầy cỏ dại, ánh nắng chiều phủ một tầng vàng rực rỡ. Tô Lục Hạ, với ánh mắt sắc bén, một lần nữa đối diện với một nam nhân cặn bã khác. Anh ta cười gian trá, tay cầm trên tay gầy của một tiện nữ yếu đuối. "Nhìn cô gái này, mắt nhoe nước mắt và xin lỗi. Có lẽ sau này, cô ấy sẽ không còn khả năng gì để hối hận nữa," anh ta thách thức.
Tô Lục Hạ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng đầy cay đắng. "Hối hận không phải là lựa chọn cho những kẻ như anh, chỉ có đau khổ và tuyệt vọng mới là số phận cuối cùng mà anh sẽ đối mặt." Tiếng gió thổi qua, cuốn theo những cánh hoa rơi bay.
Và rồi, giữa bức tranh lung linh của hoàng cung, những vị vương, vị công và vị thần đã chứng kiến cuộc đấu tâm lý đầy ám ảnh giữa Tô Lục Hạ và nam nhân cặn bã. Tình yêu và lòng thù hận từ quá khứ đã phồn thức, đẩy họ vào vòng xoay số phận không thể lẫn tránh. Mỗi bước đi, mỗi lời nói, đều dẫn đến một kết cục không ai dám tin nổi.