Trên con đường đầy cát bụi, ánh nắng chói chang chiếu sáng, một chàng trai đầy tự tin bước đi với vẻ mặt kiêu hãnh. Anh ta là Lăng Huyền, một võ sĩ tài năng với khả năng chiến đấu vô song. Trên tay anh ta, một thanh kiếm sắc bén lung linh dưới ánh bình minh, phản chiếu ánh sáng màu đỏ óng ánh lên khắp nơi.
“1 mình tao, chấp hớttttt!!” - Lăng Huyền gầm lên, ánh mắt mạnh mẽ nhìn thẳng vào đối thủ đứng đối diện. Đó là Vương Thần, một đạo quân tàn bạo luôn khát khao quyền lực và giàu sang.
Dưới ánh nắng đỏ rực, cuộc đối đầu giữa Lăng Huyền và Vương Thần bắt đầu. Những đường kiếm điệu nghệ, những cú đánh uy lực liên tiếp được tung ra. Máu và cát bay lung tung, khuôn mặt của Lăng Huyền hiện rõ sự quyết liệt, ý chí không khuất phục trước bất kỳ thử thách nào.
Nhưng không ngờ, khi tưởng chừng Lăng Huyền đã chiến thắng, Vương Thần bất ngờ tung ra một chiêu thức gây sốc, khiến cho Lăng Huyền bị thương nặng. Ôm vết thương, Lăng Huyền nhìn lên bầu trời, mắt sáng lên ánh đỏ rực của kiếm, ý chí không ngừng cháy bỏng.
Dẫu vết thương kia có đau đớn đến mức nào, Lăng Huyền quyết không từ bỏ. Anh ta tỏa sáng như ánh nắng cuối cùng của mặt trời, lên tiếng quyết tâm: "Trêu tao đi nếu mày dám, nhưng mày chẳng bao giờ có thể đánh bại tinh thần của tao!"