Trong một ngày mưa gió lạnh leo, Nagi đi bộ trên con đường vắng vẻ. Giot nước mưa lạnh lẽo rơi xuống từ trên cao, làm ướt nhẹ áo len cũ rích của cậu. Trong giọt mưa, Nagi cảm thấy mình như một hòn đá lạnh giá, không thể tan chảy bởi bất cứ điều gì xung quanh. Cậu bước chậm chạp, nhìn chằm chằm vào những vệt nước trên đất, không hề hay biết rằng ai đó đang quan sát từ xa.
Một bóng người từ phía sau bước nhanh đến, che chở cho Nagi bằng chiếc ô xinh xắn. Đó không ai khác, chính là Yuushi - hội trưởng hội học sinh. "Tại sao cậu lại ở đây một mình trong ngày mưa như thế này?" Yuushi hỏi nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp như ánh nắng sau cơn mưa.
Nagi nhìn lên, ánh mắt mờ đi trong cơn mưa. "Tôi... Tôi cô đơn," cậu thì thầm.
Yuushi đặt tay lên vai Nagi, tạm biệt cậu ủi an ấm. "Cậu không cô đơn, Nagi. Tôi luôn ở đây, và có rất nhiều người khác quan tâm đến cậu." Lời nói của Yuushi như cơn gió ấm áp, thổi tan đi cái lạnh buốt của tâm hồn Nagi.
Và từ ngày hôm đó, Nagi không còn đơn độc nữa. Anh cảm nhận được tình yêu thương từ những người xung quanh, nhờ vào sự chăm sóc và quan tâm từ Yuushi. Mỗi cơn mưa lạnh giá, Nagi không còn sợ hãi nữa, vì cậu biết rằng, mỗi giọt mưa là một sợi tơ liên kết yêu thương, kết nối tất cả những trái tim cần đến nhau.