Trên con đường tối thẫn, ánh đèn lối vào nhà Nghiệp gia rọi sáng khung cửa lớn. Hạ Nhất Hàm cười thầm, nhấn chân lên pedicure giả để giả lời hát, cô vùi đầu vào vai người chịu đựng khổ đau của bản thân. Cô đã đến đây với mục tiêu trả thù, nhưng trái tim lại không thể kiềm chế những rung động không tưởng đến từ Nghiệp Tử Mặc. Sự đau khổ và lòng hận thù bắt đầu trở nên mập mờ giữa những cảm xúc mơ hồ.
Khi bước chân cô chạm vào nền nhà sàn bóng loáng, một bàn tay đưa ra từ bóng tối, vô tình lướt qua tay cô. "Ai đây?" Tiếng Nghiệp Tử Mặc vừa lạnh lùng vừa sâu lắng phát ra, dập tan khắp ngóc ngách trong lòng Hạ Nhất Hàm. Quay đầu, cô nhìn thẳng vào đôi mắt âm u, thuốc lá mùi đắng của anh. Hạ Nhất Hàm thốt lên: "Tôi là... người hầu." Những lời nói vụ này đến từ miệng cô nhưng không từ tâm trí của cô, cô không biết phản ứng như thế nào, và vô tình đắm chìm vào ánh mắt sắc nét của Nghiệp Tử Mặc. Nhiệm vụ trả thù của cô và tình cảm trái ngược với anh sẽ dẫn họ đến đâu? Hạ Nhất Hàm không thể ngờ rằng, con đường trả thù đã quay trở thành một cuộc đấu trí và tình yêu khó lường.